Thầy
thuốc định bệnh sai tất nhiên khổ cho bệnh nhân. Tệ hơn nữa là trường
hợp bệnh nhân tự chẩn đoán. Không thiếu người bệnh tự ý đến phòng khám
đa khoa nào đó và tự động xin chụp CT, M-ray, xét nghiệm máu… vì tự nghĩ
là mình bị bệnh gì đó. Thông thường ở xứ khác thì điều đó bất khả thi
vì phòng xét nghiệm không nhúc nhích nếu không có y lệnh hẳn hòi trên
giấy trắng mực đen của thầy thuốc. Nhưng ở nước mình có nhiều chuyện
khéo hơn nước người. Thậm chí đấng mày rây hẳn hoi nhưng muốn thử nội
tiết tố phụ nữ cũng không sao, miễn tiền trao cháo múc. Tự chọn món ăn
theo kiểu búp-phê cũng là cách ăn, ngon miệng là khác, nếu như thực
khách sành chuyện ăn uống để sắp xếp cho đúng trình tự từ món khai vị
đến tráng miệng. Nhưng nếu khách hàng quýnh quáng nhét cho đầy một đĩa
theo kiểu chả giò nước mắm nằm cạnh miếng phô mai thì không chỉ khách
khó ăn ngon mà đầu bếp cũng ngao ngán!
Đáng nói hơn nữa là không thiếu bệnh
nhân, có lẽ nhờ dư ăn dư mặc nên tự mình quyết định gõ cửa cùng lúc
nhiều chuyên khoa, như hồi hộp thì đến bác sĩ tim mạch, đau lưng thì
chấn thương chỉnh hình, dị ứng tất nhiên còn gì khác hơn là bệnh ngoài
da… Lại thêm một điểm khéo đến lạ thường ở nước mình là nhiều thầy thuốc
cùng chữa một bệnh nhân nhưng chẳng mấy ai biết đến đồng nghiệp làm chi
cho thêm phức tạp. Kết quả là bệnh nhân ngất ngư nhưng rất hài lòng với
xấp toa thuốc dày cộm trên tay mặc cho toa này trái ngược toa kia, kệ
cho bệnh nhân nhiều khi uống cùng một nhóm thuốc nhưng nhiều lần vì xin
nhiều toa! Tiếc là chưa có chương trình phát giải thưởng cho người cùng
lúc có nhiều toa thuốc chuyên khoa nhưng vẫn… bệnh!
Nếu tưởng chẩn đoán trật chỉnh lại mấy
hồi thì hố nặng. Ở quầy búp-phê có thể tìm món khác không mấy khó nếu
nhà hàng chưa đóng cửa nhưng với chuyện bệnh hoạn lại không đơn giản như
thế. Không bệnh nào dậm chân tại chỗ chờ thầy thuốc chẩn đoán cho đúng.
Ai còn bán tín bán nghi xin thử làm thống kê xem tỷ lệ chuyển bệnh đúng
tuyến, hay tỷ lệ đề nghị hội chẩn của các phòng khám đa khoa hiện đang
chiếm bao nhiêu %? Ai vẫn chưa tin xin thử xác minh xem bao nhiêu bệnh
nhân đang được điều trị ngoại trú là do chẩn đoán ban đầu của thầy
thuốc, hay chỉ do yêu cầu từ cảm giác chủ quan của người bệnh? Không nói
thêm cũng hiểu tại sao nhiều người bệnh đến bệnh viện quá trễ, tại sao
nhiều bệnh viện bắt buộc phải tiếp tục quá tải vì bệnh nặng? Nói thêm
chỉ sợ mích lòng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét