Thứ Hai, 27 tháng 8, 2012

Ai có thể lừa được một siêu lừa ?


Nhà báo Minh Diện bày tỏ bức xúc: "Gần hai mươi năm qua tôi xa làng báo, âm thầm làm một người dân bình thường. Vừa qua thấy Hoàng Quang Thuận làm nhiều chuyện quá đáng mà báo chí đã nêu, tôi thử góp một mẩu nhỏ trên trang lethieunhon.com. Tôi tưởng ông Thuận sẽ tiếp thu, không ngờ ông ta nhắn tin chửi tôi là kẻ lừa thầy phản bạn! Vì vậy tôi viết tiếp mẩu chuyện này để mọi người xem ai là kẻ phản bạn lừa thầy? Điều cần phải nói thêm, đây cũng vẫn chỉ là một trong nhiều chuyện tôi biết về Hoàng Quang Thuận trong quãng thời gian ông ta làm cố vấn đối ngoại cho Tăng Minh Phụng. Nếu Hoàng Quang Thuân còn tiếp tục mượn oai hùm chửi bới và đe dọa tôi cũng như những người đã phê phán ông ta, thì buộc lòng tôi phải lên tiếng tiếp".





AI CÓ THỂ LỪA ĐƯỢC MỘT SIÊU LỪA ?

MINH DIỆN

Tôi có người đồng ngũ thời chống Mỹ tên Trạch quê Thanh Hóa - người mà tôi đã sử dụng làm nhân vật Lão Trạch trong chuyện ngắn cùng tên đăng trong Văn Chương Việt.
Một buổi sang tháng tám năm 1992, Trạch vào nhà tôi với cái dáng liêu xiêu trên đôi nạng gỗ. Trạch kể hai vợ chồng đều là thương binh dồn hết sức nuôi đứa con, bây giờ nó được vào đại học nhung không có tiền đóng học phí. Tôi đưa cho Trạch một triệu nhưng biết số tiền đó không làm gì được. Suy nghĩ mãi cuối cùng tôi dìu Trạch lên xe và chở đến gặp Tăng Minh Phụng.
Tôi kể cho Tăng Minh Phụng nghe chuyện của chúng tôi. Tăng Minh Phụng im lặng ngồi nghe và lấy khăn chấm nước mắt. Rồi Bảy Phụng mở cặp lấy 10 triệu đồng bỏ vào phong bì trao cho Trạch. Bảy Phụng nói: “Sau này nếu có khó khăn gì thì anh cứ cho em biết. …”

Tôi có người bạn đồng nghiệp là Trần Quang - phóng viên báo Lao Động. Vào một buổi chiều 23 tết, Quang gặp tôi với gương mặt hốc hác và rất buồn. Quang tâm sự vợ bị ung thư giai đoạn cuối đang điều trị tại bệnh viên ung bướu . Quang đã hết lòng lo cho vợ, không muốn phiền đến ai, nhưng bậy giờ khó khăn quá. Tôi bấm máy gọi Tăng Minh Phụng, và sau đó cùng Trần Quang đến văn phòng công ty Minh Phụng.
Tăng Minh Phụng chưa biết mặt Trần Quang và phóng viên Trần Quang chưa viết một bài báo nào về công ty Minh Phụng, nhưng thái độ của Tăng Minh Phụng rất thân tình. Anh lấy một bì thư đã chuẩn bị sẵng sau khi nghe điện thoại của tôi trao cho Trần Quang và nói: “Anh cầm tạm lo cho chị , nếu có khó khăn gì anh cứ nói với em, đứng ngai…”. Trong chiếc bì thư ấy có 6 tờ tín phiếu mệnh giá 5.000.000 đồng. Nhờ ba mươi triệu của Minh Phụng giúp, Trần Quang lo được một phần thuốc thang cho vợ trước lúc chị ấy mất.

Cũng tương tự như Trần Quang là Mai Bá Kiếm- phóng viên báo Phụ Nữ thành phố Hồ Chí Minh. Cụ thân sinh anh Kiếm từ miền Tây lên thành phố điều trị bệnh đã lâu nhưng không qua khỏi. Kiếm gặp tôi và tỏ ra lo lắng không biết chạy đâu ra tiền để đưa cụ về quê an táng. Tôi lại phải gọi Tăng Minh Phụng và cũng với một thái độ hết sức chân tình, Phụng đã trao tận tay Mai Bá Kiếm số tiền 30 triệu đồng với lời chia buồn sâu sắc, mặc dù Bảy Phụng chưa quen Mai Bá Kiếm và Mai Bá Kiếm chưa viết một chữ nào về công ty Minh Phụng…

Ngày Tăng Minh Phụng bị bắt trong vụ án Minh Phụng – Epco, tôi viết ba bài nói lên sự thật là Tăng Minh Phụng có sai trái trong viêc thành lập công ty con để vay tiền nhưng đều trả nợ ngân hàng song phẳng, chưa có món nợ nào quá hạn thanh toán và đặc biệt Tăng Minh Phụng có cuộc sống lành mạnh và tấm lòng từ thiên.
Tôi không ngờ Hoàng Quang Thuận chộp ngay lấy những bài báo của tôi và nói: “Cụ đã đọc những bài báo cùa ông và cụ rất quan tâm đến Bảy Phụng . Bây giờ cụ rất cần những bài báo như vậy , và cả những lá thư để cụ có cơ sở chỉ đạo xem xét vụ án Minh Phụng…”. Cụ mà Hoàng Quang Thuận gọi là ông Đỗ Mười. Hoàng Quang Thuân bảo tôi viết một lá thư cho ông Đỗ Mười, Thuận sẽ chuyển tân tận tay, để góp phần cứu Tăng Minh Phụng. Tôi hỏi làm như vậy có ích không, và đã có ai viết chưa? Thuận nói đó là cơ sở để “cụ” lên tiếng cứu Minh Phụng. Tôi nghĩ đã là bạn bè, hơn nữa đã từng nhờ vả người ta thì phải trả ơn, nhất là lúc người ta gặp hoạn nạn thì phải cứu, dù có bị liên lụy đến bản thân mình. Nghĩ vậy nên tôi viết lá thư kính gửi ông Đỗ Mười với nội dung như mấy bài báo tôi đã viết, khẳng định Tăng Minh Phụng không lừa đảo mà là một doanh nhân trẻ có hoài bão, có lòng từ thiện và nhân cách.Tôi đưa lá thư cho Hoàng Quang Thuận và nói với Thuận, là lá thư này không liên quan đến cơ quan báo chí, cũng không phải đơn thư khiếu nại, mà chỉ là thư riêng cùa cá nhân tôi, nên phải được bảo mật theo luật thư tín, tránh lọt ra ngoài để người ta lợi dụng hại tôi. Thuận nói : “Ông khỏi lo, tôi như người nhà của cụ. Mọi việc tôi sắp đặt trong lòng bàn tay này!”. Nhưng rồi lá thư của tôi đã được đăng trên vài tờ báo , và người ta đặt câu hỏi : “Nhà báo Minh Diện được trả bao nhiêu tiền để viết thư minh oan cho Tăng Minh Phụng?”

Tôi đọc những dòng báo đó khi đang bệnh thập tử nhất sinh không biết giãi bày với ai? Nhà văn Văn Lê đến thăm khuyên nên nín nhịn cho qua đi. Một thời gian sau tình cờ tôi gặp ông Hà Nghiệp – một thư ký của ông Đỗ Mười. Ông Hà Nghiệp khẳng định chẳng có lá thư nào của tôi đến tay ông Đỗ Mười cả. Vậy thì phải chăng Hoàng Quang Thuận bằng con đường nào đó đã chuyển lá thư của tôi cho báo chí để hại tôi, đổi lấy sự yên lành cho mình?

Gần hai mươi năm qua tôi xa làng báo, âm thầm làm một người dân bình thường .Vừa qua thấy Hoàng Quang Thuận làm nhiều chuyện quá đáng mà báo chí đã nêu, tôi thử góp một mẩu nhỏ trên trang lethieunhon.com. Tôi tưởng ông Thuận sẽ tiếp thu , không ngờ ông ta nhắn tin chửi tôi là kẻ lừa thấy phản bạn! Vì vậy tôi viết tiếp mẩu chuyên này để mọi người xem ai là kẻ phản bạn lừa thấy?

Điều cần phải nói thêm , đây cũng vẫn chỉ là một trong nhiều chuyện tôi biết về Hoàng Quang Thuận trong quãng thời gian ông ta làm cố vấn đối ngoại cho Tăng Minh Phụng. Nếu Hoàng Quang Thuân còn tiếp tục mượn oai hùm chửi bới và đe dọa tôi cũng như những người đã phê phán ông ta thì buộc lòng tôi phải lên tiếng tiếp.

http://lethieunhon.com/read.php/6149.htm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét