Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012
Vì sao phải giữ cái eo?
Thứ Tư, 29 tháng 8, 2012
Có qua có lại mới toại lòng nhau
Không hẳn bệnh nào cũng do bội nhiễm, mặc dầu môi trường sinh hoạt ở nhiều nơi trên nước mình thừa sức lãnh huy chương vàng về ô nhiễm. Tuy vậy, không ít thầy thuốc vẫn có thói quen, hay nói đúng hơn cho dù có phật ý nhiều đồng nghiệp, vẫn giữ “phản xạ có điều kiện” theo kiểu cứ hễ biên toa thì cho thuốc kháng sinh nào đó. Hậu quả là không ít bệnh nhân lãnh đủ, phần vì phản ứng phụ, phần vì thuốc mau lờn, trong khi “tiền thầy lỡ bỏ túi”!
Nếu không biết “thầy còn nhớ hay thầy đã quên” chỉ còn mong trò có đủ can đảm nhắc thầy giữ sao cho đúng đạo làm thầy… thuốc! Muốn bảo vệ bản thân trước tình trạng lờn thuốc do lạm dụng thuốc kháng sinh, người bệnh cần lưu ý một số biện pháp như:
-Hỏi nhỏ thầy về mức độ bội nhiễm để qua đó nhắc khéo thầy vui lòng rà lại xem căn bệnh có thật sự do vi khuẩn?!, hay chỉ vì cảm giác chủ quan của thầy?, thay vì ngoan ngoãn chấp nhận toa thuốc với tên thuốc kháng sinh dường như đã được viết sẵn, hay thậm chí in sẵn để thầy thuốc đỡ mất giờ trong lúc biên toa!
-Can đảm thảo luận với thầy thuốc về phản ứng phụ của thuốc cũng như giải pháp thay thế trong trường hợp cơ thể không dung nạp thuốc, thay vì cắn răng nuốt thuốc cho vui lòng thầy!
-Báo ngay cho thầy thuốc nếu đã từng dị ứng với loại thuốc kháng sinh nào đó. Nên viết rõ tên thuốc đã gây dị ứng và cất kỹ đâu đó trong túi. Đừng quên, phản ứng do dị ứng thuốc một khi tái phát bao giờ cũng trầm trọng hơn lần đầu.
-Kể cho thầy thuốc tất cả các loại thuốc khác đang dùng để tránh trường hợp tương tác bất lợi. Nên nhớ nằm lòng là thuốc nào cũng có thể trở thành thuốc… độc!, nếu sai liều lượng, hay vì thuốc bất ngờ thay đổi cấu trúc do tiếp xúc với tác chất khác trong dược phẩm, thực phẩm…
-Nếu thầy thuốc thuộc nhóm “ít nói” thì tìm cách tham vấn dược sĩ nơi mua thuốc để biết cách giảm thiểu hay phòng ngừa phản ứng phụ của loại thuốc kháng sinh được biên toa. Nếu dược sĩ cũng chọn thái độ “im lặng là vàng” thì cách tốt nhất không là “đọc kỹ hướng dẫn trước khi dùng”, vì tờ bướm trong hộp thuốc ít khi được trình bày dễ hiểu cho người tiêu dùng!, mà là tìm ngay… nhà thuốc khác!
-Thông tin rõ ràng cho thầy thuốc nếu trước đó vừa cư trú ở một nơi xa lạ để thầy thuốc lưu ý đến vai trò của yếu tố dịch tể trong phác đồ điều trị.
-Dùng thuốc đúng liều lượng và liệu trình theo sát y lệnh của thầy thuốc. Đừng tự ý ngưng thuốc cho dù bệnh thuyên giảm thấy rõ. Cũng đừng dùng toa cũ mà mua thuốc mới để tự điều trị ngay cả khi bệnh chứng giống y lần trước. Càng không nên vì lòng tốt mà phổ biến toa thuốc kháng sinh cho láng giềng hay thân hữu vì bệnh có thể tương tự nhưng do nhiều nguyên nhân khác biệt.
Lý thuyết bao giờ cũng khác xa thực tế. Nhắc bệnh nhân hỏi thầy thuốc là chuyện quá dễ. Khó hơn nhiều là liệu bệnh nhân có được phép hỏi, hay tệ hơn nữa, có dám đánh bạo đặt vấn đề?
Thứ Hai, 27 tháng 8, 2012
Lãi cao dù ít vốn
Nước Nhật không chỉ nổi tiếng nhờ môn võ Judo hay máy thu hình hiệu Sony. Nhiều người biết đến nước Nhật không chỉ qua hình ảnh hùng vĩ của ngọn núi Phú Sĩ hay phong cách triết học của trà đạo thâm trầm, mà còn nhờ cái tên của một bậc thầy về dinh dưỡng, Oshawa, người phát kiến phương pháp phòng bệnh với gạo lức muối mè, đơn giản mà hiệu quả.
Nếu dùng trang báo để nói dông dài về giá trị dinh dưỡng của hạt gạo thì đúng là lãng phí thời giờ của độc giả khi chén cơm đã và đang gắn liền với lịch sử sinh tồn của con người trên 2/3 mặt địa cầu. Nhờ tỷ lệ hài hòa giữa ba thành phần sinh tố, khoáng tố và chất xơ mà gạo là món ăn lý tưởng vì vừa cung cấp năng lượng cấp thời nhưng không gây béo phì, vừa bổ sung nguồn dự trữ dưỡng chất nhưng không tăng chất mỡ trong máu. Khéo hơn nữa là nhờ chất xơ mà ăn cơm không bị khó tiêu.
Ấy thế mà có dạo hạt gạo có lẽ vì quá hiền hòa nên đã bị lên án là có chứa hoạt chất sinh ung thư!, do các nhà nghiên cứu bằm nhuyễn hạt gạo đã được chà quá trắng và kết luận một cách phiến diện từ thói quen coi trọng dữ liệu thực nghiệm hơn kết quả trên thực tế, khi hầu như toàn bộ hoạt chất của hạt gạo có tác dụng trung hòa độc chất nội sinh cũng như ngoại lai lại núp kín trong lớp vỏ lụa. Cũng vì tiến bộ kỹ thuật, nói cụ thể hơn là từ khi có nhà máy xay gạo, hạt gạo tuy có bề ngoài trắng hơn, bóng hơn, đẹp hơn nhưng mặt khác lại đánh mất nhiều hoạt chất để cám, nguồn cung cấp sinh và khoáng tố, trở thành món ăn của… gia súc! Hầu như ai cũng hiểu là gạo càng trắng càng không còn có ích cho sức khỏe, nhưng gạo trắng vẫn cao giá hơn gạo lức! Nhưng điểm đáng nói hơn nhiều là không ít bệnh lý trở thành nghiêm trọng từ khi chén cơm gạo trắng có mặt quá thường trên bàn ăn. Do thiếu chất xúc tác biến dưỡng trong vỏ lụa của hạt gạo mà chất đường, chất mỡ trong khẩu phần đơn điệu có đủ điều kiện để trở thành đòn bẩy cho bệnh biến dưỡng, xơ vữa mạch máu, bệnh thoái hóa ác tính… Ai đó đã không quá lời khi nghi ngờ gạo trắng công nghệ là một trong các yếu tố dẫn đến nhiều căn bệnh “thời đại”.
Nhưng nếu chỉ vì thế mà vội vã xoay lưng với hạt gạo thì quá đáng. Ngay cả ở châu Âu, nơi cơm không là món ăn chiếm ưu thế, nhiều thầy thuốc đã từ lâu kêu gọi người tiêu dùng nên có trở về với thiên nhiên, trở về với các món ăn chế biến từ hột gạo còn nguyên vỏ lụa. Lý do rất đơn giản. Bên cạnh tập thể sinh tố B1, B2, B3, B5, E và tiền sinh tố A cũng như các khoáng tố sắt, magnê, phosphor, kẽm, vôi… cần thiết cho hoạt động tối ưu của hệ thống miễn nhiễm, hoạt chất trong vỏ lụa của hột gạo với tác dụng trung hòa độc chất oyx-hóa trong môi trường ô nhiễm, chính là lợi thế của hạt gạo. Đó chính là điểm khéo của Oshawa khi xây dựng phương pháp phòng và trị bệnh bằng gạo lức muối mè. Khéo hơn nữa là nhờ phần “lức” mà “muối” trong mè tuy mặn nhưng không làm tăng huyết áp để người cao tuổi có thể yên tâm áp dụng cho dù đã có vấn để với huyết áp hay mạch máu vành tim.
Nhưng chuyện gì cũng có hai mặt tương đối. Khoa học muốn đúng nghĩa phải nói có sách, mách phải có chứng. Một mặt, số người đang và sẽ tiếp tục hài lòng với phương pháp dinh dưỡng theo Oshawa là dẫn chứng cho hiệu quả của phương pháp này. Nhưng ngược lại, muốn có hiệu năng như mong muốn cần áp dụng đúng chỉ định và với tri thức y học, nghĩa là không thể vì cường điệu mà bỏ qua vai trò không thể thay thế của thầy thuốc. Tốt hơn nữa là nếu may mắn tìm được thầy thuốc hiểu rõ ưu điểm cũng như mặt yếu của phương pháp gạo lức muối mè theo Oshawa. Để sống khỏe mạnh, không nhất thiết phải mỗi ngày quanh quẩn với chén cơm gạo lức muối mè. Giải độc là đúng nhưng không cần giải độc trường kỳ. Trong nhiều trường hợp, thỉnh thoảng vài ngày, nếu không trong tuần thì trong tháng, cũng được rồi. Hơn thế nữa, chỉ giải độc cho cơ thể mà quên tăng cường dưỡng chất khác cần thiết cho tiến trình phục hồi là một thiếu sót nghiêm trọng. Thêm vào đó, đừng quên theo dõi bệnh tình bằng tiêu chí khách quan như xét nghiệm sinh hóa, siêu âm… Trong y học cần niềm tin nhưng không đánh quá kết quả bằng niềm tin mà với dẫn chứng cụ thể.
Ăn cơm gạo lức muối mè cũng tương tự như người hiểu cách chơi chứng khoán. Ra tay đúng lúc thì vốn ít mà lãi vẫn cao.
Bác Sĩ Lương Lễ Hoàng.
Có qua có lại mới toại lòng nhau
Không hẳn bệnh nào cũng do bội nhiễm, mặc dầu môi trường sinh hoạt ở nhiều nơi trên nước mình thừa sức lãnh huy chương vàng về ô nhiễm. Tuy vậy, không ít thầy thuốc vẫn có thói quen, hay nói đúng hơn cho dù có phật ý nhiều đồng nghiệp, vẫn giữ “phản xạ có điều kiện” theo kiểu cứ hễ biên toa thì cho thuốc kháng sinh nào đó. Hậu quả là không ít bệnh nhân lãnh đủ, phần vì phản ứng phụ, phần vì thuốc mau lờn, trong khi “tiền thầy lỡ bỏ túi”!
Nếu không biết “thầy còn nhớ hay thầy đã quên” chỉ còn mong trò có đủ can đảm nhắc thầy giữ sao cho đúng đạo làm thầy… thuốc! Muốn bảo vệ bản thân trước tình trạng lờn thuốc do lạm dụng thuốc kháng sinh, người bệnh cần lưu ý một số biện pháp như:
-Hỏi nhỏ thầy về mức độ bội nhiễm để qua đó nhắc khéo thầy vui lòng rà lại xem căn bệnh có thật sự do vi khuẩn?!, hay chỉ vì cảm giác chủ quan của thầy?, thay vì ngoan ngoãn chấp nhận toa thuốc với tên thuốc kháng sinh dường như đã được viết sẵn, hay thậm chí in sẵn để thầy thuốc đỡ mất giờ trong lúc biên toa!
-Can đảm thảo luận với thầy thuốc về phản ứng phụ của thuốc cũng như giải pháp thay thế trong trường hợp cơ thể không dung nạp thuốc, thay vì cắn răng nuốt thuốc cho vui lòng thầy!
-Báo ngay cho thầy thuốc nếu đã từng dị ứng với loại thuốc kháng sinh nào đó. Nên viết rõ tên thuốc đã gây dị ứng và cất kỹ đâu đó trong túi. Đừng quên, phản ứng do dị ứng thuốc một khi tái phát bao giờ cũng trầm trọng hơn lần đầu.
-Kể cho thầy thuốc tất cả các loại thuốc khác đang dùng để tránh trường hợp tương tác bất lợi. Nên nhớ nằm lòng là thuốc nào cũng có thể trở thành thuốc… độc!, nếu sai liều lượng, hay vì thuốc bất ngờ thay đổi cấu trúc do tiếp xúc với tác chất khác trong dược phẩm, thực phẩm…
-Nếu thầy thuốc thuộc nhóm “ít nói” thì tìm cách tham vấn dược sĩ nơi mua thuốc để biết cách giảm thiểu hay phòng ngừa phản ứng phụ của loại thuốc kháng sinh được biên toa. Nếu dược sĩ cũng chọn thái độ “im lặng là vàng” thì cách tốt nhất không là “đọc kỹ hướng dẫn trước khi dùng”, vì tờ bướm trong hộp thuốc ít khi được trình bày dễ hiểu cho người tiêu dùng!, mà là tìm ngay… nhà thuốc khác!
-Thông tin rõ ràng cho thầy thuốc nếu trước đó vừa cư trú ở một nơi xa lạ để thầy thuốc lưu ý đến vai trò của yếu tố dịch tể trong phác đồ điều trị.
-Dùng thuốc đúng liều lượng và liệu trình theo sát y lệnh của thầy thuốc. Đừng tự ý ngưng thuốc cho dù bệnh thuyên giảm thấy rõ. Cũng đừng dùng toa cũ mà mua thuốc mới để tự điều trị ngay cả khi bệnh chứng giống y lần trước. Càng không nên vì lòng tốt mà phổ biến toa thuốc kháng sinh cho láng giềng hay thân hữu vì bệnh có thể tương tự nhưng do nhiều nguyên nhân khác biệt.
Lý thuyết bao giờ cũng khác xa thực tế. Nhắc bệnh nhân hỏi thầy thuốc là chuyện quá dễ. Khó hơn nhiều là liệu bệnh nhân có được phép hỏi, hay tệ hơn nữa, có dám đánh bạo đặt vấn đề?
Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012
Sức khỏe của bạn và vài điều cần biết...
Mượn đậu nuôi sức đề kháng
Vào thời buổi “hại điện” với thuốc men tràn ngập dược phòng quả thật bệnh nhân khó tin thầy thuốc nếu nhà điều trị khuyên người bệnh nên ăn đậu để tăng sức kháng bệnh. Tiếc ghê, vì nhóm thực phẩm một thời được đặt tên là “món ăn của người nghèo” ở châu Âu, đã lột xác thành thuốc!, nhờ kết quả của nhiều công trình nghiên cứu gần đây về thành phần phong phú và tác dụng bảo vệ sức khỏe đa dạng của đậu, dù là đậu đen, đậu đỏ, đậu xanh, đậu ván hay đậu ngự. Chuyên gia ngành dinh dưỡng đã không quá lời khi khen đậu, vì 100g đậu chứa không đến 0,5g chất béo, trong số đó chỉ 1% là chất béo gây hại cho cơ thể. Ngược lại, 100g thịt bò có đến gần 20g chất béo với 15% là chất làm xơ vữa mạch máu!
Không kể đến các loại acid amin cần thiết tiến trình kiến tạo trong cơ thể con người, cho dù có bỏ qua nhiều loại sinh tố và khoáng tố, đậu đúng là thuốc tốt vì các loại đậu đều có công năng phòng ngừa ung thư nhờ chứa nhiều hoạt chất sinh học. Theo bác sĩ Cohen của Hiệp Hội Dinh Dưỡng ở CHLB Đức, đậu là thực phẩm chống ung thư nên được lưu tâm hàng đầu, vì đậu là món ăn nên thuốc rẻ tiền chứa nhiều hợp chất, như isoflavon, saponine…, có tác dụng vừa thủ vừa công, vừa ngăn cản sự tăng trưởng của ung bướu, vừa giúp thực bào nhân diện tế bào ung thư trên đường truy lùng.
Theo Geil, chuyên gia dinh dưỡng nổi tiếng ở Đức, có thể giảm đến 30% lượng cholesterol trong máu mà không cần dùng thuốc nếu chịu khó mỗi ngày ăn 250g đậu nấu chín, loại nào cũng được, trong vòng 6 tuần lễ. Khảo sát ở đại học Kentucky, Hoa Kỳ, cho thấy chế độ dinh dưỡng với 200g đậu mỗi ngày trong 3 tuần liên tục không những có tác dụng hạ mỡ trong máu mà còn giảm thiểu nguy cơ nhồi máu cơ tim ở người đã bị thiểu năng mạch vành. Ngay cả món đậu ván nấu với sốt cà, như thường thấy trong các phim cao bồi, cũng có tác dụng tốt cho tim mạch nhờ hạ cholesterol, nhất là Triglyceride, chất gây tắc mạch. Có lẽ nhờ thế mà cao bồi cưỡi ngựa chăn bò suốt ngày không biết mệt!
Đậu tuy cũng ngang hàng với khoai về mặt bình dân, nhưng có giá về mặt dược lý hơn khoai. Với người muốn nhịn ăn làm ốm thì đậu có lợi hơn khoai nhờ đậu gây cảm giác no dai hơn khoai. Cũng theo nhận xét của Geil, rất nhiều bệnh nhân tiểu đường không biết đậu là món ăn giúp vừa no, vừa ổn định lượng đường trong máu nhờ thành phần chất ngọt trong đậu được biến dưỡng một cách hòa hoãn, nếu so với các loại tinh bột khác. Thêm vào đó, chất xơ trong đậu và nhất là chất màu trong vỏ đậu, giúp tăng cường hoạt tính của insulin. Người bệnh tiểu đường vì thế nên ăn đậu không đải vỏ. Khi so sánh lượng đường trong máu của hai nhóm thử nghiệm, nhóm thì ăn đậu, nhóm chọn bánh mì, thì lượng đường trong máu sau bữa ăn của nhóm ăn đậu chỉ bằng phân nửa của nhóm đối chứng. Nhờ tác dụng kép trên chất đường và chất béo, đậu là thành phần không nên thiếu trong bữa ăn của người bị tiểu đường để bệnh nhân nhờ đó bớt thèm cơm. Bên cạnh đó, nhờ thành phần kalium trong đậu mà huyết áp của người ăn đậu ít dao động.
Bác Sĩ Lương Lễ Hoàng.
Làm sao đừng đói cồn cào?
Nỗi khổ tâm ghê gớm của người kiêng cữ để sụt cân chính là cảm giác đói bụng mà không được ăn. Áp lực đó càng bội tăng khi cái đói cồn cào xuất hiện giữa đêm khuya khiến nạn nhân mất ngủ, tay chân bủn rủn, nhắm mắt vẫn thấy bàn tiệc ê hề, nín thở vẫn nghe mùi thịt nướng…! Không lạ gì nếu nhiều nạn nhân phải khóa tủ lạnh rồi nhờ người thân giấu mất chìa khóa! Khỏi nói dông dài cũng hiểu nạn nhân khổ đến thế nào, cũng biết nạn nhân sớm muộn cũng đành phá giới. Khi đó lại càng dễ hiểu tại sao chưa kịp mừng vì mới giảm được vài cân lại trở về chỗ cũ, nhiều khi mập hơn trước mới vừa khổ vừa tức làm sao!
Đáng tiếc vì nhiều người tuy bỏ công theo đuổi chế độ ăn uống kiêng khem nhưng chưa biết vài ‘mánh” để tránh cảnh lúc nào cũng thèm ăn vặt, ăn xế rồi cuối cùng ăn… hết! Thí dụ:
• Đừng cắn răng chịu đói khi sắp lên giường ngủ vì cảm giác đói sớm muộn cũng chiếm ưu thế trong đêm. Nên uống ly sữa đậu nành không đường trước khi ngủ vì món này vừa không nhiều năng lượng vừa chứa chất đạm có tác dụng trấn an hệ thần kinh.
• Đánh răng thiệt kỹ mỗi khi ghi nhận cảm giác đói bụng cồn cào, nhất là trước khi ngủ. Bên cạnh chuyện vệ sinh răng miệng, cảm giác tươi mát trong miệng là phương tiện ức chế tín hiệu gây đói bụng.
• Vài lần trong tuần nên có buổi cơm chiều sớm hơn thường lệ rồi sau đó chỉ uống nước cho đến khi đi ngủ. Cơ thể khi đó phóng thích melatonin cần thiết cho giấc ngủ yên bình nên gia chủ không nằm mơ thấy nhà hàng búp-phê.
• Đừng ăn nhiều tinh bột, nhất là bánh mì vào buổi tối vì đường huyết sau đó dù cao hay thấp đều gây cảm giác đói trong đêm.
• Tập thói quen ăn rau trộn, càng nhiều càng tốt, càng đa dạng đủ màu càng hay, trước khi ăn chén cơm. Thực khách nhờ đó vừa bổ sung sinh và khoáng tố, vừa giảm lượng tinh bột trong khẩu phần mà vẫn no bụng sau bữa ăn.
• Tăng chất xơ trong khẩu phần, thậm chí dùng thuốc bổ sung nếu có khuynh hướng táo bón, để mượn chất này kéo mỡ qua đường ruột thay vì để chất béo được hấp thu vào máu rồi sinh sự.
• Rau cải nên chiếm không dưới 60% trong khẩu phần của người quá mát da mát thịt. Trong số đó, sà lách xoong nên có cho thường trên bàn ăn của người béo phì vì khoáng tố crôm trong món này là nhân tố quan trọng nhờ công năng đa dạng, vừa ức chế cảm giác đói bụng, vừa ngăn ngừa rối loạn biến dưỡng chất đường lại thêm gia tốc phản ứng thoái biến chất béo.
• Đừng dùng món tráng miệng quá ngọt ngay sau bữa ăn nếu đã dư cân. Nhưng cũng không cần bỏ chi cho uổng, Chỉ cần chờ 1-2 giờ sau bữa ăn, sau khi vận động cho đổ mồ hôi, hãy đánh bồi.
• Đừng vừa ăn vừa xem truyền hình vì phim càng éo le hấp dẫn khán giả càng quên nhai. Vì không để ý miếng ăn nên thực khách đồng thời có khuynh hướng tiêu thụ nhiều hơn bình thường. Rối loạn tiêu hóa dẫn đến trục trặc trong khâu biến dưỡng sau đó là chuyện đương nhiên.
• Đừng uống cà phê quá ngọt nhiều lần trong ngày, kể cả với đường dành cho người ăn kiêng, vì đường thật hay đường giả đều hưng phấn phản ứng bài tiết insulin của tụy tạng nhằm hạ đường huyết khiến “ẩm khách” sau đó dễ đói bụng.
Già néo bao giờ cũng đứt dây. Muốn đừng đói cồn cào nhưng nhịn ăn đủ kiểu thì sớm muộn cũng thua ngay trên sân nhà. Khéo hơn nhiều là làm sao lai rai cho đỡ nhớ mà không mập. Đừng quên cảm giác đói không hề xuất phát từ dạ dày!